HDH xin giới thiệu các bạn một bài thơ tự tình về Vạn Giã của tác giả Mai Trầm
Tôi sẽ mãi về thăm Vạn Giã
Dù không ai đứng đón ngã ba đường
Những con đường còn mãi vấn vương
Của một thời học trò tinh khôi mùi sách vở
Của tuổi mộng mơ còn đầy bỡ ngỡ
Nơi sân trường chung bước bên nhau
Vạn Giã là nơi tôi đã lớn mau
Có bóng mẹ, hình cha và anh chị
Có những người thân sống quanh phố thị
Xóm làng quê chăm bón cấy cày
Đó là nơi tôi đã suốt ngày
Rong rêu mãi cả một thời thơ ấu
Mỗi lúc nhớ lòng nghe đau đáu
Cảnh quê xưa mưa nắng hai mùa
Nhớ đông về ào ạt những trận mưa
Giành nhau đắp chiếc mền không đủ ấm
Cha lụm cụm bình trà ngon rất đậm
Bên mẹ già mái tóc điểm màu sương
Biết gì đâu những chuyện phố phường
Khung cửa nhìn ra đồng xanh biếc…
Quê tôi đó đêm trăng về tha thiết
Chuyện đời thường dưới những hàng cau
Bóng dừa xanh bãi rạ luống rau
Đàn trâu mẹ dẫn con hoàng hôn tối
Quê tôi đó những bàn chân bước vội
Bữa cơm chiều ngồi đợi chờ nhau
Nồi canh thơm mùi cá nấu khoai từ
Mẹ một miếng và mời cha nếm thử
Tôi không thích nên lòng luôn tư lự
Sao mẹ này không nấu món canh chua?
Nhớ làm sao bao trận gió lùa
Chiếc áo ấm rách vai ngồi mẹ vá
Quê tôi đó niềm vui mới lạ
Luôn dâng tràn theo từng bước lớn khôn
Làng đình xa trong mỗi tiếng trống dồn
Thôi thúc mãi nôn nao đêm hát bội
Quê tôi đó con sông mùa nước dội
Trẻ mục đồng bơi lội suốt canh trưa
Vạn Giã quê tôi biết nói sao vừa
Những khuôn mặt bạn bè thương nhau lắm !
Có người bạn cách xa ngàn vạn dặm
Cũng có người ở phố biển như tôi
Dù cách xa nhưng dạ cứ bồi hồi
Mong gặp mặt chuyện trò đêm suốt sáng
Ôi thương lắm! Bạn tôi người xứ Vạn
Tình dạt dào da diết biết bao
Phố biển đêm nay sóng vỗ rì rào …
Mai Trầm